Truyện kể của Lu Hà phần 1
Thiết tưởng cũng nên vài nét về ông bà nội của tôi. Bà tôi
dáng người dong dỏng cao, thời con gái có thể xếp vào loại chân dài, dáng vẻ
phúc hậu, có trí nhớ rất dai và hay kể chuyện, bà hay bảo tôi nhổ tóc sâu và
khi bà chải tóc ra mớ tóc rối nào thì bà cuộn lại nhét vào cái hốc gỗ sát ván
bên trái bếp, bà thường cho tôi tiền thưởng để mua kẹo, thường là 5 xu một
công. Số tóc sâu, tóc rối tôi thường gom của bà, của mẹ hay của cô, tôi đều giữ
lại một mình tôi hưởng hết, mỗi khi có ông có bà hàng kẹo kéo đi ngang qua rao
lông gà lông vịt tóc rối đổi lấy kẹo đi. Tôi lại hớn hở mang ra cả đống ra đổi
lấy kẹo. Họ thu gom những thứ của nợ ấy làm gì tôi cũng chẳng cần biết, miễn có
kẹo kéo ăn là được rồi. Sau này lớn lên tôi biết lông gà lông vịt để nhồi vào
làm gối, nhưng mớ tóc rối nham nhở đen trắng lẫn lộn để làm gì thì đến bây giờ
đã là một lão phu rồi mà tôi cũng chẳng biết. Không lẽ lại làm gối, làm gấu
bông búp bê…? Dành cho một ngành công nghiệp, hay thủ công chế biến nào tôi
cũng đành chịu không thể nào hiểu nổi.