Thứ Hai, 12 tháng 8, 2019

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (9)


Truyện kể của Lu Hà phần 9

Đoàn xe hai bánh sầm sập băng qua cầu Long Biên hùng hổ lao về huyện  Lập Thạch thuộc tỉnh Vĩnh Phú với những mục đích khác nhau. Tôi, Tuyết Mai và chú Thỉnh là đi hỏi vợ, còn ông Long với cậu đệ tử là đi xem cái bình gốm màu đỏ có vẽ rồng. Gần trưa thì cả ba chiếc xe máy tới sân nhà mẹ Tuyết Mai, làm cho các cậu dì rất ngạc nhiên?
Tuyết Mai vội vàng giải thích ngay là hôm nay là ngày đẹp trời, cô ta đưa tôi và chú Thỉnh mang đồ xính lễ tới để xin hỏi cưới cô ta về làm vợ? Lúc đó ông Long mới ngã ngửa người ra, ông vội vàng bảo Tuyết Mai đưa đi xem bình gốm quý. Tuyết Mai đưa đến nhà một ông hàng xóm vốn dĩ ngày xưa là thày giáo dạy lớp 1 của cô ta.  Ông Long sa sầm nét mặt thì ra cái bình đó màu xanh trạm rồng hổ vờn nhau chứ không phải màu đỏ là thứ ông đang khao khát săn lùng.

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (8)


Truyện kể của Lu Hà phần 8

Thời gian đó tàu xe đi lại rất phiền hà, tôi không ngờ Tuyết Mai lại nghĩ ra một cách giải quyết hay. Cô ta rủ tôi đi thăm một làng ngoại thành Hà Nội vì có người trong giới buôn bán đồ cổ cho biết tin địa chỉ nhà ông Long. Khi tới trước cửa nhà đã thấy hai cái bình gốm to tướng như hai cái cột đình đặt ngay ngắn họa tiết hoa văn rồng phượng rất đẹp. Ở trên nền hè lát gạch hoa Bát Tràng mát rượi có ba đứa trẻ con ngồi chơi bài tam cúc. Chúng tô hỏi thăm bố các em có nhà không? Con chị chừng 13 tuổi bảo anh chị đợi một lát để em đi gọi bố về. Dưới giàn hoa thiên lý tôi và Tuyết Mai đứng chờ. Khoảng vài ba phút sau chúng tôi thấy một ông chừng 45 đến 50 tuổi, dáng hình cao lớn vạm vỡ, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn lưỡng quyền cao, để hàng ria con kiến xem ra tỉa tót rất công phu.

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (7)


Truyện kể của Lu Hà phần 7

Nếu tôi ở Việt Nam tôi sẽ cưới Hoàn làm vợ, vì với em tôi còn thấy có thi vị của ái tình, nếu tôi có tham vọng quyền thế muốn leo dần lên cao thì tôi cưới Tuyết Mai làm vợ. Nhưng tôi lại biết tin mình sẽ quay trở lại Đức, tôi lại nhớ đến người em gái có mái tóc đen đã cắt đi một bó con con tặng tôi, gọi là tóc thề. Lúc đó tôi chưa nghĩ tới em là dòng dõi Do Thái. Tôi không muốn dây dưa với Hoàn để làm khổ em, nhưng Tuyết Mai lại bỏ cả công việc ở viện khoa học xã hội, để đưa tôi đi chơi, em quyết chiếm đoạt trái tim của tôi? Tôi lại thấy không dấn tiếp mối tình này khi Tuyết Mai đang khao khát lấy chồng, cắt đứt nửa chừng sẽ làm Tuyết Mai điên tiết lên phá hỏng chuyến đi sang Đức của tôi? Tuyết Mai cũng đã từng tự tử vì thất tình đó sao? Nhờ giao du với tôi mà Tuyết Mai cũng chịu ảnh hướng ý chí muốn sống muốn vươn lên của tôi, luôn mỉm cười nhạo báng ngạo nghễ với khó khăn bi thương tang tóc thành công và thất bại trên đường đời. Sẵn sàng đạp bỏ bức tường cũ để xây dựng lại bức tường mới miễn là mình luôn khỏe mạnh và minh mẫn. Nếu Tuyết Mai có một đứa con cô ta sẽ học làm mẹ và tu chí hơn, dù có tôi hay không có tôi bên cạnh. Cũng là cái ân tình của tạo hóa.

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (6)


Truyện kể của Lu Hà phần 6

Chuyến về quê này tôi có mang theo một cái đài bán dẫn nhỏ để nghe nhạc và tin tức dọc đường. Thực ra mọi chi tiêu ăn uống hàng tháng trời lang thang các tỉnh thăm họ hàng và cũng để săn lùng đồ cổ toàn tiền của Tuyết Mai, nên tôi thấy cũng ngượng thì ra mình chỉ là thằng đi theo ăn bám mới quyết định bán quách cái đài đi cho một thằng em trong làng, sau này em gái nó lại lấy con trai chú tôi thành ra hai nhà lại thông gia với nhau. Số tiền này tôi giao cho Tuyết Mai giữ và chào chú thím tôi quay xe trở lại Hâ Nội. Tuyết Mai bảo tiện đường vào ghé thăm nhà mẹ và các cậu mợ ở một cái làng khá lớn gần kề thị xã Lập Thạch, mẹ Tuyết Mai là một bà thẩm phán tòa án đã về hưu. Hai cậu cùng chung một tên gọi là Thắng lớn và Thắng nhỏ. Cậu lớn làm xã đội trưởng, cậu nhỏ làm trưởng phòng thông tin huyện, dì út làm nghề dạy học. Khi tôi đến nhà Tuyết Mai giới thiệu tôi là bạn, bạn kiểu gì thì không nói rõ.

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (5)


Truyện kể của Lu Hà phần 5

Con ngựa sắt truy ô xích thố của chúng tôi lại bon bon phi nước kiệu qua phà Chí Chủ và dọc theo con đê chạy tuốt về quê nhà. Chú thím tôi mừng lắm, có hai cháu về chơi. Các em đã lớn đi làm việc xa nhà cả. Riêng có thằng Dị con trai lớn nhất ở nhà, để ôm chân bàn thờ ông bà ông vải thay tôi, nó bảo rằng: Anh cả là người từng trải thật, mấy tháng trước em cứ tưởng anh cưới vợ mà nay lại dẫn một chị mới về làng. Bố mẹ tôi vốn dĩ không ưa Tuyết Mai nên đã điện gấp về quê thông báo cho họ mạc hai bên nội ngoại là không nên tiếp đón gì cả. Chú ruột tôi đã từng là giáo viên dạy văn hóa trương trình bổ túc tương đương với cấp 3 cho các học viên của trường sĩ quan lục quân Sơn Tây là người thông thoáng thức thời không câu nệ tiểu tiết. Nói chuyện với Tuyết Mai chú lại tỏ ra rất tâm đắc. Chú rủ ngày mai đi Yên Lập chơi, tiện cái xe máy đó chở chú đi theo. Tôi thấy dù sao thì chú cũng là đàn ông ngồi mé sau Tuyết Mai hay ngồi ôm lưng tôi đều không tiện, nên chú đành phải lẽo đẽo đạp xe đạp theo sau.

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (4)


Truyện kể của Lu Hà Phần 4

Sau khi chào ông bà Thất các cô chú gì, cám ơn hết thảy họ hàng, tôi phải chở cho Tuyết Mai một cái bọc có hơn chục cái bát đĩa cổ, tiện đường rẽ qua ngả Phú Thọ thăm nhà ông bà Vệ Bàn vốn là Việt Kiều từ Thái Lan về. Ông Vệ Bàn là cháu bà nội tôi vốn dĩ là vệ quốc quân theo đoàn quân Tây tiến để xây dựng cơ sở cách mạng ở đó và lấy vợ luôn. Vì nghe theo lời kêu gọi của đảng bác, ông Vệ lại khuyên bà Vệ lại mang các anh chị trở về Việt Nam. Tôi nhớ ngày đó các chị xinh tươi như những đóa hoa trà mi, nói tiếng Việt trọ trẹ líu lô như chim hót. Anh Thọ là con út bằng trà tuổi tôi, thích chơi đàn ghi ta.

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (3)


Truyện kể của Lu Hà phần 3

Người Việt mình không biết từ khi nào vốn háo danh, thích được bằng khen huân huy chương, nhất thân nhì quen. Lấy vợ lấy chồng thì thích phải là con nhà gia thế cách mạng có bố mẹ làm to, ông nọ bà kia để nhờ vả. Tôi thấy khi còn học nghề hóa chất dẻo ở Đức có mấy thằng con trai cưa cẩm được mấy đứa con gái con các ông bí thư quận huyện, tùy viên quân sự đại sứ quán v.v... thì mặt vênh váo lên kiêu ngạo lắm, mặc dù mấy cô đó theo tôi chỉ vào dạng xinh xắn hơn thị Nở một tý. Ở Việt Nam thì khoe khoang có bạn thân mà bố mẹ  nó là ủy viên bộ chính trị, ủy viên trung ương đảng, bộ trưởng thứ trưởng công an, cục nọ phòng kia. Mặt mũi rạng rỡ tỏ vẻ phấn khởi lắm là mình cũng có tí hơi thần thế. Thấy ai thực sự giỏi giang hơn mình thì mặt mày lúc nào cũng hầm hầm, chỉ thích triệt hại nhau. A dua và nịnh bợ là một căn bệnh xã hội trầm kha, không thể nào chữa lành được. Tôi thấy Tuyết Mai thực sự là một cô gái có học vấn và rất giỏi giang đối nhân xử thế quyền biến như thần và tôi mến cô coi như tri kỷ hồng nhan. Chứ không phải cô ấy thuộc diện 3 C, con cháu các cụ cả.

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (2)


Truyện kể của Lu Hà phần 2

Tôi nghĩ với một thành phần lý lịch cơ bản gia thế cách mạng khủng long như vậy, Tuyết Mai học hành đỗ đạt nhiều, trình độ có thể nói là rất uyên bác. Nếu như cô ta ngoan ngoãn chăm chỉ làm việc cúc cung tận tụy phụng sự chế độ thì cái chức chủ tịch quốc hội hay bộ trưởng như bà Nguyễn Thị Kim Ngân, hay bà  Nguyễn Thị Kim Tiến gì đó, nếu giao cho Tuyết Mai chỉ là trò trẻ con. Nhưng Tuyết Mai là một người con gái quá mẫn cảm giàu tình cảm đã yêu ai thì yêu đến chết mới thôi. Từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, lớn lên về nước thì cô đã ngoài 25 tuổi lại dính vào tình ái yêu đương. Cô ta từng yêu một anh chàng nhà báo và bị bỏ rơi vì anh ta đã có vợ con. Thành ra cô ta  là người thất tình, cho tới khi gặp tôi như người chết đuối vớ phải cây củi gộc. Tôi lang thang đi chơi với Tuyết Mai là cũng để vực đỡ tinh thần cô ta lên. Cũng nhờ có tôi mà Tuyết Mai đã gượng dậy học tập ở tôi đức tính bền bỉ dẻo dai, vui vẻ mà sống cho tới ngày nay, có con gái và có bạn tình là một người Âu làm đạo diễn điện ảnh thay thế tôi làm cha làm chồng. Họ sống với nhau thật là hạnh phúc. Tuyết Mai không thể ở Việt Nam để phục vụ chế độ, cô ta không thể là tòng phạm với loại người bán nước, với nhóm lợi ích bòn rút tài sản quốc gia, ôm chân làm tôi tớ cho ngoại bang, chịu kiếp nô tài hay táng tận lương tâm dung túng họ hàng đàn em bán thuốc ung thư giả cho người Việt Nam được. Với tính nết ngay thẳng cương trực này Tuyết Mai không thể sống được ở Việt Nam, cô ta sẽ bị cỗ máy nghiền đày đọa xuống tận cùng xã hội, bị dìm xuống tận bùn đen như con giun con dế, suốt đời không thể ngóc cổ lên được. Đừng có vỗ ngực kiêu căng ngạo mạn mình thông minh hơn các ông trong bộ chính trị, tuy họ từng là bạn bè  thân thiết của cha chú mình. Họ là cả một tập thể lên kết với nhau như xi măng cốt sắt, là một khối lãnh đạo đồ sộ, một cỗ máy cơ chế khổng lồ. Thân phận nữ nhi thường tình, đái không vượt qua ngọn cỏ thì làm nên trò trống gì? Hãy an phận hủ thường với kiếp sinh ra là đàn bà nằm dưới đàn ông.

CHƯƠNG X. Tôi Cần Phải Lấy Vợ (1)


Truyện kể của Lu Hà phần 1

Tuyết Mai là một cô gái dáng người thanh nhã, cầm tinh con ngựa còn tôi cầm tinh con rồng. Tôi lớn hơn cô 2 tuổi, rồng bay ngựa phi toàn là giống nòi yêu tốc độ cả. Cô ở khu tập thể Thành Công hàng xóm là gia đình bác Tiệm ông thứ trưởng bộ công nghiệp nhẹ. Căn hộ là tiêu chuẩn dành cho con gái một ông cán bộ cao cấp vào hàng tướng lãnh của đảng, ông hoạt động bí mật và sau đó tử nạn. Ông thứ trưởng cứ tị nạnh với cô chỉ có một mình mà diện tích phòng ở ngang với ông? Cái chết của ông bố Tuyết Mai hoàn toàn bí mật. Có thể ông là một trùm tình báo lão luyện sừng sỏ của cộng sản Việt Nam? Bà nội của cô cũng là họ hàng bề trên của ông Kim Ngọc bí thư tỉnh Vĩnh Phú.

Lăn Lộn Trường Tình (14)


Truyện kể của Lu Hà phần 14

Tôi đang mê man theo dòng hồi tưởng như mạch nước ngầm như dòng sông tri thức tâm linh cuồn cuộn chảy mang theo phù sa bồi đắp màu mỡ cho những cánh đồng văn chương nhưng cũng không ít cành cây củi mục mà không thể dừng lại để vớt bỏ những thứ đó đi. Cô văn sĩ trẻ trung chỉ đáng tuổi con gái đầu lòng của tôi, có nhắc nhở tôi vài lỗi chính tả như đáng lý say sưa lại viết thành say xưa, cao su lại viết thành cao xu. Tôi cảm động vô cùng cám ơn cô nhiều lắm. Nhưng cô bảo tôi nên nâng tác phẩm lên tầm cao hơn đừng mô tả quá chi tiết cảnh tôi và Soan âu yếm nhau dưới gốc cây bàng ở sân ga Việt Trì, hãy cắt bỏ đoạn này đi…

Lăn Lộn Trường Tình (13)


Truyện kể của Lu Hà phần 13

Trong khi tôi đang say sưa viết những dòng hồi ký theo lối tiểu thuyết ái tình lãng mạn từng chương hồi này thì có một cô kiều nữ xinh xắn vô cùng hỏi tôi trong khung chat, cô tự giới thiệu mình cũng là văn sĩ, cô ta cũng có nhiều truyện ngắn đăng trong báo văn nghệ, cô là hội viên của hội nhà văn Việt Nam, đã học xong chương trình đại học văn khoa từ lâu. Cô ta hỏi rằng tôi làm nghề gì ở bên Đức, tôi có con ở Việt Nam không, tên thật của tôi là gì? Cô ta khen ngơị tôi: Anh viết hay quá, chính anh mới đáng là bậc thày của em về nghề viết văn. Tôi bảo: Cô nhà văn xinh đẹp đáng yêu ơi, lời khen của cô như duyên phận tiền kiếp từ ngàn năm nay cô đã trao tặng lại cho tôi, nhưng tiếc rằng tôi đã già rồi bây giờ chỉ là một ông lão đã về hưu. Tôi chỉ là một người công nhân làm nghề thợ tiện thợ hàn và hàng trăm thứ nghề tạp nham khác để kiếm tiền nuôi thân nuôi vợ con.

Lăn Lộn Trường Tinh ( 12)


Truyện kể của Lu Hà phần 12

Cơ bản thời gian đó tôi vẫn là tình bơ vơ, của đáng tội cũng có vài mối tình tạp nham, vài cuộc ân ái truy hoan nhưng không thể gọi là tình yêu được, nên tôi không muốn đưa vào tập hồi ký này kẻo mang tiếng là chuyên kể chuyện dâm dục rồi đăng tải lên mạng Internet nhằm đầu độc thế hệ trẻ. Nhưng phải công nhận tôi rất được lòng các cô gái, được lòng giới đàn bà. Phần lớn người ta khen tôi hào hoa phong nhã, cách nói chuyện rất có duyên, khôi hài dí dỏm…
Một buổi chiều tôi vô tình gặp Minh ở phố Hàng Đậu, em tỏ ra hối hận vì cách đối xử khiếm nhã với tôi và tôi không đến thăm em nữa và cả Lan người em gái xinh tươi kiều diễm của Minh tôi cũng quên luôn.

Lăn Lộn Trường Tình (11)


Truyện kể của Lu Hà phần 11

Tôi không biết làm sao để tiếp cận được với Lan, em đang là sinh viên đại học năm thứ nhất. Cái ao nhà ông bác sĩ viện trưởng có hai con cá trắm trắng. Tôi lăm le tấp tểnh vác cần câu đến chỉ mong câu được con cá em bự hơn. Nên tôi rủ thằng Thuận phóng xe máy đến nhà chơi. Minh tinh ý lắm, biết thừa tôi chẳng tơ tưởng gì đến mình, nên em không tiếp tôi mà mấy tuần trước ngày sinh nhật em còn mời tôi đến dự. Cũng có một chị họ hàng lấy chồng ở Nga cũng đến chơi. Em hân hoan giới thiệu với chị về tôi, mà nay em tỏ ra lạnh nhạt, và đẩy người anh trai cả mới đi bộ đội về tiếp chuyện hai thằng chúng tôi. Chuyện trò vơ váo vài câu tôi xin phép ra về, tôi lồng lộn phóng xe máy như điên như dại trên đường phố Hà Nội. Thằng Thuận ngồi phía sau phải năn nỉ tôi, giảm tốc độ, nó an ủi tôi.

Thư Gửi Bác Sĩ B.K


Kính thưa bác sĩ, tôi rất vui khi được bác sĩ gia đình của chúng tôi đã gửi con gái tôi tới ông, để ông tiếp tục điều trị. Vì phòng mạch của ông ở ngay thị trấn, có thể đi bộ từ nhà đến chỗ ông thật là tuyệt vời, tiết kiệm thời gian và xăng nhớt nếu phải dùng ô tô.

Thưa ông bệnh của con gái tôi mà người Việt Nam chúng tôi gọi là bệnh trầm cảm, một dạng tâm bệnh, bệnh về tâm hồn và trí não thì người bác sĩ ngoài việc đo mạch, thử máu ra còn phải hiểu bệnh nhân nghĩ gì lo gì buồn gì khổ gì? Những cái này không phải dễ dàng mà biết được, nếu hỏi chuyện trực tiếp bệnh nhân, thì chỉ toàn nghe những lời dối trá bịa đặt theo trí tưởng tượng hoang đường. Bác sĩ phải làm việc với thân nhân của gia đình. Tôi rất hiểu con gái tôi, tôi nuôi nấng cưng chiều nó từ bé, tôi chạy đôn chạy tháo đưa nó đi bệnh viện mắt, để chữa bệnh lác cho nó. Tôi biết nó bị di truyền căn bệnh hen xuyễn của tôi, cả cuộc đời nó phải chiến đấu với căn bệnh khó thở này, tôi cho nó đi học nhạc, học đàn ghi ta. Nó mang một nửa trí thông minh của tôi và một nửa những cảm xúc yếu đuối của mẹ nó.

Lăn Lộn Trường Tình (10)


Truyện kể của Lu Hà phần 10

Ngay từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ khác người, nghịch ngượm như quỷ sứ lớn lên chẳng giống ai? Người ta bảo phải kính đảng yêu bác. Nhưng khi đi bộ đội về tôi tự hỏi làm sao cứ phải kính đảng yêu bác. Đảng là ai? Khi tôi muốn đi học thành tài đảng kiếm cớ này cớ khác ngăn cản tôi. Còn yêu bác tại sao tôi phải yêu bác, bác là một ông già đã chết, còn tôi là trai tráng, tôi có pê đê đồng bóng đâu mà tôi cứ phải yêu ông ấy? Mẹ tôi làm công việc quét dọn ở lăng ông, mẹ xì cho tôi cái vé đi thăm. Tôi tự hỏi đi xem triển lãm một cái xác người có gì mà vui. Đời tôi không phải là đã từng chứng kiến nhiều cái xác chết, người chết trôi, chết vì tàu hỏa nghiến phăng đứt đôi, cái xác chú rể tôi bị trói gô khi người ta mổ xẻ chú trong vụ tai nạn ô tô, xác trung đội trưởng Lộc bị chết vì cuốc phải bom bi  vân vân và vân vân…

Lăn Lộn Trường Tình (9)


Truyện kể của Lu Hà phần 9

Bố mẹ tôi bảo lấy vợ đi, muốn lấy ai thì lấy tùy ý. Tôi thấy bố mẹ tôi nó có lý. Tôi đã 27 tuổi, rồi sẽ 28, rồi 29 cứ cái đà này kéo phải dài đến 30 tuổi mà không có vợ là một điều sỉ nhục đối với tôi, bản tính tôi cao ngạo mà phải chịu ế vợ? Tôi không muốn cảnh cha  già con cọc, mai này tôi 60 tuổi ít nhất thì con đầu lòng của tôi phải trên 30 tuổi thì tôi mới vui lòng. Tôi đến nhà thằng bạn ngày xưa học cùng lớp, nó bị viêm tai giữa chảy mủ bị thủng một lỗ nhỏ điếc đặc bên tai phải mà cũng đi học đại học sư phạm khoa tiếng Anh sau khi đi bộ đội về. Em gái nó đã lớn xinh đẹp kiều diễm thích chơi đàn ghi ta. Nhưng tôi nhìn bộ dạng biết thừa là gái phong trần, em muốn tôi dẫn em đi chơi cốt chỉ để ăn ké uống ké… Tôi không đem lòng yêu em nhưng cũng dẫn đi chơi lang thang. Em đến nhà tôi, mẹ tôi dò hỏi biết em thuộc diện lười biếng chả nghề ngỗng gì, mẹ cản tôi không nên quan hệ. Mẹ sợ tôi lấy em về làm vợ mẹ không trị nổi, tôi chỉ tủm tỉm cười không nói gì…

Lăn Lộn Trường Tình (8)


Truyện kể của Lu Hà phần 8

Nếu người ta bảo: Ái tình là một tôn giáo, là một chủ nghĩa thì tôi là một tín đồ trung thành của tôn giáo này là một chiến sĩ đấu tranh cho tự do của chủ nghĩa ái tình. Nghĩa là không ai ép buộc ai, không ai dùng thủ đoạn hay tiền bạc để lường gạt ai. Tình yêu vĩnh cửu hay tình yêu tạm thời có giai đoạn hoàn toàn do tự nguyện tự giác từ hai phía.

Thơ Chế Nhạo Chùm 97


Cấm Đổi Đô La

Việt Nam cấm đổi đô la
Lưu manh đảng cướp quả cà dái dê
Ngoại giao quốc tế ê chề
An ninh mạng lưới bốn bề bủa vây